[Câu chuyện] Lợi ích của việc chơi bóng bàn

Ngày đăng 21/04/2017 02:08

Tôi mỉm cười cầm chiếc huy chương vàng nội dung bóng bàn đơn của Thế vận hội Paralympic trên tay, tôi đã chiến thắng, không chỉ là chiến thắng trong cuộc thi này mà là chiến thắng chính bản thân mình.

[Câu chuyện] Lợi ích của việc chơi bóng bàn


Hình ảnh của tôi ngày trước

Nhớ lại 5 năm trước, một tai nạn xe đã cướp đi tất cả của tôi. Tôi bị liệt hai chân. Từ sự nghiệp đang trên đà thăng tiến bỗng chốc gần như tiêu tan, môn thể thao bơi lội mà tôi yêu thích cũng không thể tiếp tục, rồi cô bạn gái lâu năm đi lấy chồng, lòng tự tôn sụp đổ. Chàng trai mà bao cô gái mơ ước ngày nào giờ là một gã liệt khó tính. Tôi luôn tự hỏi, vụ tai nạn đó tại sao không giết tôi luôn đi, khiến tôi trở nên như thế này, thật tàn nhẫn. Tôi cứ thế sống trong tháng ngày cô độc và đáng thương như thế cho đến một ngày tôi gặp em…

Em là một vận động viên bóng bàn và đang làm đại sứ cho một thương hiệu thể thao có tiếng lúc bấy giờ. Hôm đó tôi có lịch kiểm tra sức khỏe, trong lúc đợi mẹ nói chuyện với bác sĩ, tôi lăn bánh xe dọc hành lang. Bệnh viện trở nên một nơi thân thuộc với tôi từ sau tai nạn, bầu không khí ở nơi đây thì chưa bao giờ khiến người ta thoải mái cả, tất cả những người ra vào nơi đây đều là bệnh nhân hoặc có người nhà là bệnh nhân.

Đột nhiên tôi có ý định nhảy từ tầng 2 xuống, nếu tôi chết, mọi thứ sẽ kết thúc. Nghĩ là làm, tôi lăn bánh xe đến lan can, cố với tay vịn để nâng người lên nhưng không được. Một lần, hai lần, rồi bốn lần. Đập tay vào lan can bất lực,  ngay cả đến việc tự sát cũng làm không nổi. Rồi em không biết từ đâu chạy đến bên tôi, đôi mắt đỏ hoe mỉm cười: “anh có cần em giúp không?”


Hình ảnh minh họa

“Không cần, cám ơn cô” Tôi trả lời cộc lốc, không thèm quay lại nhìn cô, chả nhẽ đến việc tự sát cũng cần giúp.

Cô gái bối rối: “ Em xin lỗi, nhưng nãy giờ em nhìn anh lâu rồi, anh đang cố gắng tập đi sao”

Tôi quay đầu lại nhìn cô, nhưng không nói gì, hóa ra cô gái nghĩ tôi đang cố gắng tập đi.

Cô gái được đà, nói luôn một hồi như chỉ trực được nói ra: “ Anh biết không hôm nay là ngày đầu tiên của giải đấu bóng bàn quốc tế năm nay đó. Đáng lẽ em cũng đang trên sân thi đấu rồi. Nhưng có lẽ sẽ không bao giờ có hình ảnh đó nữa” .

“Cô bị loại không được thi đấu à, năm sau thi lại có sao đâu” Ôi một thằng tật nguyền đang có ý định tự sát như tôi lại đi an ủi người khác.


Khi tôi bắt đầu chơi bóng bàn

Cô gái giơ tay mỉm cười: “Anh xem tay em có đẹp không, nó đã từng là niềm tự hào của em, nhưng giờ nó vô dụng rồi, có lẽ sẽ không bao giờ em được cầm vợt bóng bàn nữa, bác sĩ  nói, nếu em còn cố tình chơi thì sẽ bị liệt hoàn toàn. Em cảm thấy mình vô dụng quá. Nhưng anh biết không, khi thấy anh cố gắng tập đi, em đã nghĩ, anh thật kiên cường, em sẽ phải trở nên mạnh mẽ.

Tôi nhìn cô gái ái ngại: “ Vừa nãy tôi định tự sát”

Cô gái tròn mắt ngạc nhiên…

Từ đó chúng tôi trở thành bạn của nhau, sau đó cô ấy đưa tôi đến một cửa hàng giới thiệu dụng cụ thể thao của công ty nơi cô đang làm đại sứ, chúng tôi sẽ mua một bàn bóng bàn.


Nữ nhân viên xinh đẹp mỉm cười khi chúng tôi bước vào: “Đại Việt Sport xin kính chào quý khách, ôi chị Minh Thư, chị là đại sứ thương hiệu của công ty bọn em, hôm nay chị đến đây làm gì vậy ạ”
“ Chị đến chọn một bàn bóng bàn, đại sứ thương hiệu mua hàng thì có được giảm giá không nhỉ ?” Minh Thư nháy mắt

Chúng tôi nhanh chóng chọn được một bàn bóng bàn

Minh Thư trở thành huấn luyện viên bóng bàn của tôi, giúp tôi lấy lại cuộc sống của mình, còn tôi tiếp tục viết tiếp giấc mơ cho cô ấy.

Nếu bạn có nhu cầu mua các sản phẩm bàn bóng bàn của Đại Việt Sport có thể truy cập vào website : https://www.thethaodaiviet.vn/ban-danh-bong-ban.html